Khóe miệng Sở Dung giật giật: "Bác sĩ Tô, anh thật là...' Ngoan nào, cậu bé thông minh như vậy, cô làm mẹ rồi, lẽ nào còn giấu bệnh không?” Tô Ảnh Dã giả vờ bất lực, trong khi đó nụ cười tinh nghịch lóe lên trong ánh mắt anh, Sở Dung nhìn thấy rõ ràng. Chấp nhận đi, anh chỉ đang cố tình làm lộ rõ mình mà thôi. Trong lòng Sở Dung, cô đã đánh Tô Ảnh Dã một trận tơi bời. "Được thôi." Sở Dung cuối cùng đành gật đầu, dù Tô Ảnh Dã nói thế nào đi nữa, cô chỉ cần nói mình cảm thấy không thoải mái, xem anh ta làm sao. Cô đưa tay ra cho Tô Ảnh Dã kiểm tra.
Tô Ảnh Dã tiếp xúc với cổ tay Sở Dung một cách thiếu chuyên nghiệp, cử chỉ của anh ta không giống như đang bắt mạch mà giống như đang sờ soạng.
"Sao rôi?" Anh ta im lặng lâu đến nỗi Phó Hoà Ngọc bắt đầu lo lắng, không nhịn được hỏi. Phó Dư lo lắng kéo tay Phó Niên, bị vẻ mặt nghiêm túc của Tô Ảnh Dã làm sợ hãi đến mức nuốt nước bọt: "Anh ơi, mẹ sẽ không chết chứ?"
Phó Niên im lặng không trả lời. Không hiểu sao, cậu ta luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất kỳ lạ. Mẹ nói mình không thoải mái nhưng cậu ta nhìn không ra điểm nào không thoải mái, chú Tô nói có thể giúp mẹ xem bệnh nhưng cậu ta cũng không thấy chú Tô thực sự lo lắng, ngược lại cậu ta cảm nhận được sự giả tạo, hai người họ có vẻ như đang lừa dối và chú Hoà Ngọc và Phó Dư đều bị lừa.
Do đó thật kỳ lạ, Phó Dư không nhận ra mẹ và chú Tô đang lừa dối thì thôi nhưng sao chú Hoà Ngọc cũng không nhận ra? Không sao đâu. Phó Niên không chắc liệu trực giác của mình có đúng không, chỉ có thể an ủi đứa trẻ bị lừa: "Mẹ trông không có vẻ gì là khó chịu cả."
Bởi vì đã từng thấy Sở Dung trong tình trạng khó chịu, Phó Niên có thể ngay lập tức nhận ra liệu Sở Dung có vấn đề gì không. Nhưng điều khiến cậu ta bối rối là tại sao Sở Dung lại nói dối vê việc mình không khoẻ, có lẽ cô ấy muốn về nhà ngay lúc này nhưng tại sao phải nói dối để về nhà, cô ấy có thể trở về mà không cần giải thích.
Và tại sao mẹ lại không nói ba ở đâu? Phó Niên có linh cảm không lành, tim đập nhanh bất thường.
Nhận được sự đảm bảo từ anh trai, Phó Dư phân nào yên tâm: "Vậy thì tốt quá. Em không muốn mẹ mình chết."
"Bác sĩ Tô?" Sở Dung bị Tô Ảnh nắm lấy tay, anh ta im lặng mãi, trong lòng cô thực sự lo lắng liệu mình có vấn đề gì không. Người ta thường nói sợ nhất là vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ đông y khi bắt mạch, khuôn mặt của Tô Ảnh không đến nỗi nghiêm trọng nhưng so với vẻ mặt vui vẻ thường thấy khác biệt quá lớn, Sở Dung siết chặt váy, vừa sợ anh ta phát hiện ra điều gì, vừa sợ anh ta không nhận ra được gì, cô thận trọng hỏi: "Sao vậy?" Tô Ảnh thong thả buông tay: "Hả? Cái gì?"
Sở Dung hỏi: "Anh đã nhận ra vấn đề gì chưa?"
Tô Ảnh do dự: "Vết thương bên trong không nhìn ra được. Nhưng mà rõ ràng là cơ thể hơi yếu, khí huyết không đủ."
"Ồ" Trong lòng Sở Dung thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt giả vờ nghiêm túc: "Không trách tôi hơi chóng mặt, ấy chết, không được rồi, tôi phải về nhà thôi..."
"Tôi tiễn cô." Hai giọng nói cùng vang lên, là của Phó Hoà Ngọc và Tô Ảnh, hai người nhìn nhau, Phó Hoà Ngọc mm cười trước: "Ảnh, cậu mới đến, cứ ở lại thêm chút nữa đi. Tôi hơi mệt nên sẽ vê trước, tiện thể đưa Dung Dung đi luôn.
Dung Dung? Bây giờ Tô Ảnh mới chú ý đến cách gọi thân mật của Phó Hoà Ngọc, anh ấy cong môi, lười biếng gật đầu: -Được, cậu đi đi.
Phó Hoà Ngọc gật đầu: "Vậy tôi đi trước nhé? Niên Niên, Tiểu Ngư, hai bạn ở đây đợi ba hay là đi vê với mẹ?”
"Con muốn vê chung với mẹ." Phó Dư không suy nghĩ nói, hiện tại mẹ chắc chắn rất cần người ở bên, bằng không sẽ sợ hãi, ba lại không vê chung với mẹ, haiz, ba thật không hiểu chuyện mà. Thực ra trong lòng cậu bé còn muốn ở lại chơi một chút nhưng mà mẹ mới là quan trọng nhất, hai thứ này căn bản không thể đặt lên cùng một bàn cân để so sánh được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo